“Không thể nào!”
Thang Hổ cười ha hả, đôi mắt ngập tràn vẻ điên cuồng: “Tuyệt đối không thể nào! Tôi trung thành và tận †âm, vì đại nhân đổ nhiều máu nhiều năm như vậy, ông †a chắc chắn sẽ tới cứu tôi! Thần y Lâm, cậu đừng nói năng bậy bạ nữa!”
“Không tin sao?”
Lâm Chính châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Vậy chúng ta cứ đợi mà xem”.
Thang Hổ trố mắt nhìn, vẻ mặt trở nên kỳ lạ rồi lại biến mất tăm.
Thật ra ông ta đã từng nghĩ như vậy.
Nhưng ông ta không dám tin.
Bởi vì, nếu như ngay cả người sau lưng ông ta cũng muốn ông ta chết, vậy ông ta và con trai của ông ta sẽ không còn đường sống nữa.
“Thần y Lâm, tôi và cậu không thù không oán, tại sao cậu phải ép tôi vào chỗ chết chứ? Tôi đã nói hết những gì tôi biết với cậu! Vì sao cậu vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
Thang Hổ cắn răng hỏi.
“Nếu ông là người như Cao Thiên Thu, chỉ mưu tài không giết người, thì tôi còn có thể tha cho ông một con đường sống, nhưng người chết trên tay ông nhiều như vậy, sao tôi có thể tha cho ông được đây?”
Lâm Chính lắc đầu. “Gậu... Được! Họ Lâm kia, chúng ta cứ chờ xem!” Thanh Hổ oán hận nói.
Đêm đen đã kéo đến.
Đồn cảnh sát đã nhận được thông báo, nhưng vì Lâm Chính đã gợi ý, nên phần lớn lính tuần tra đã rời đi.
Vì người sắp đến đây, không phải là người những lính tuần tra này có thể đánh lại.
Lâm Chính không muốn tạo ra quá nhiều thương vong cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815263/chuong-4486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.