Lâm Chính bình tĩnh nhìn Hàn Lạc, thấy mắt hắn đỏ hoe, tràn ngập khát vọng và sự không cam lòng, liền lắc. đầu.
“Loại hèn nhát như anh đến tiền tuyến chỉ làm liên lụy đến đồng đội thôi, anh không thể đi được”.
“Tướng Lâm”.
Hàn Lạc cuống lên, định quỳ xuống, nhưng bộ quân phục này không cho phép anh ta quỳ, anh ta chỉ có thể cúi người với Lâm Chính lần nữa.
“Tướng Lâm, tôi thực sự đã hối hận rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội!”.
Hắn nói đầy chân thành, thái độ cực kì thành khẩn.
Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động.
“Anh phải biết rằng, một chiến sĩ hèn nhát sẽ làm ảnh hưởng đến các chiến hữu xung quanh, ảnh hưởng đến sĩ khí của cả đại quân. Nếu anh không thể khắc phục điều này, cho dù bây giờ nói nghe bùi tai, nhưng chưa chắc hữu dụng”, Lâm Chính trâm giọng đáp.
“Nhưng... tôi... tôi phải chứng minh dũng khí của mình như thế nào đây?”.
Hàn Lạc há miệng, có chút lắp bắp nói.
“Anh thực sự muốn đến tiền tuyến?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Tôi chỉ muốn được đến ngay bây giời”.
Hàn Lạc cuống quýt nói.
“Thôi được rồi, nếu anh thực sự muốn đi, thì tôi có thể gọi điện thoại cho Lôi Phúc, bảo cấp trên phê chuẩn!".
“Thật sao? Cảm ơn tướng Lâm rất nhiều!”.
Hàn Lạc vô cùng cảm kích.
“Đừng vui mừng sớm quá, nếu anh thực sự muốn đi, thì phải từ bỏ thân phận thống soái cấp Thiên, nhập ngũ với tư cách một tân binh”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cái gì? Tân binh?”.
Hàn Lạc há hốc miệng.
“Sao? Không đồng ý à?”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815259/chuong-4482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.