Mặc dù Cao Thiên Thu là tỷ phú, nhưng tài sản cũng chỉ có sáu trăm tỷ tệ.
Nếu thật sự phải bỏ ra nhiều tiền cho Lâm Chính như vậy, e là phải bán hết tài sản.
Đến lúc đó, đừng nói tỷ phú đã là hoa trong gương trăng trong nước, có thể được gọi là tỷ phú hay không
cũng là vấn đề.
Đây là của cải tích lũy mấy đời của Cao Thiên Thu, sao ông ta có thể ngoan ngoãn giao ra? “Thế nên ông có ý kiến khác?”.
Lâm Chính lại hỏi.
“Không thể nào! Tuyệt đối không được!”.
Cao Nội Kiệt cắn răng gào lên: “Đòi năm trăm tỷ của chúng tôi? Anh muốn người nhà họ Cao chết hết sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ, cùng lắm tôi chỉ có thể đưa hai trăm tỷ, thích thì lấy không thì thôi!”.
“Kiệt! Im miệng!”.
Cao Thiên Thu quát lên.
Bố, hăn không cho chúng ta đường sống nữa, cần gì phải khách sáo với bọn họ?”.
Cao Nội Kiệt không phục.
Cao Thiên Thu sốt ruột, tát cho hắn một bạt tai.
Bốp! Tiếng tát to rõ vang lên. Cao Nội Kiệt ôm mặt ngơ ngác nhìn bố mình.
“Im miệng cho tao! Không được nói gì nữa, không †ao xé xác mày!".
Hai mắt Cao Thiên Thu đỏ như máu, gầm lên.
Cao Nội Kiệt run rẩy, lần đầu tiên hản thấy bố mình lộ ra vẻ mặt đó...
Cao Thiên Thu hít sâu một hơi, nhìn Lâm Chính: “Tướng Lâm, con tôi không hiểu chuyện, đã động chạm đến cậu, tôi xin lỗi cậu”.
“Bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ lời vô ích nào. nữa. Ông cũng nhìn thấy rồi đấy, ông đang lãng phí thời gian của mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815245/chuong-4468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.