"Sao rồi? Thần y Lâm, bố tôi có chịu đưa tiền không?".
Thái tử hỏi với vẻ chế giễu. "Không".
Lâm Chính đưa điện thoại cho hắn, bình thản nói: "Được rồi, anh có thể đi".
"Ồ, cứ thế để tôi đi sao?".
Thái tử nheo mắt: "Sao? Anh Lâm cảm thấy áp lực rồi à?".
"Không, dù sao tôi cũng đã biết thân phận của anh, rồi tôi sẽ tới tìm anh đòi số tiền này, còn sợ anh chạy. được sao?”".
Lâm Chính điềm nhiên đáp.
"Anh định đến nhà tôi đòi tiền? Ha ha ha, được! Tôi rất chào đón! Nhà họ Cao chúng tôi chào đón anh đến bất cứ lúc nào".
Thái tử cười lớn, xoay người định đi.
"Đứng lại".
Lâm Chính gọi giật hắn lại.
"Còn chuyện gì sao?”".
Thái tử nheo mắt hỏi.
"Đây là tiền của anh, không cần nữa à?".
Lâm Chính chỉ vào đống tiền mặt xếp cao như núi rồi nói.
Thái tử sửng sốt, sau đó cười lớn: "Được! Được! Ha ha, thần y Lâm quả nhiên là người chơi đẹp! Tôi xin nhận vậy!".
Dứt lời, hắn vung tay lên, bảo người khiêng tiên mặt đi. Mấy người Châu Mặc, Châu Thời Vận thấy thế đều
cuống lên, ai nấy muốn nói lại thôi, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi bất động, mặc cho đám người Thái tử chuyển tiền đi.
Toàn bộ một tỉ tệ tiền mặt nhanh chóng được mang ra khỏi phòng bao.
"Thần y Lâm, lấy của anh nhiều tiền như vậy tôi cũng ngại lắm. Hôm nào anh đến Yên Kinh tìm tôi thì phải báo trước đấy nhé, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng, chào đón anh thật long trọng".
"Hai ngày nữa tôi sẽ đến".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815197/chuong-4420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.