"Các cô không sao chứ?".
Lâm Chính không đếm xỉa gì đến ông chủ kia, mà nhìn về phía đám Tử Ngải, Châu Mặc, lên tiếng hỏi.
"Bọn họ mà dám làm gì chúng tôi, thì chúng tôi sẽ cho biết tay!".
Châu Mặc hừ mũi nói. Hắn không ra tay không có nghĩa hắn thực sự có thể nhãn nhịn, nếu đối phương đã vung nắm đấm vào mặt mình, thì đám Châu Mặc cũng không kiêng dè gì nữa.
Lâm Chính quan sát bọn họ một lượt, thấy không có vết thương nào, liền gật đầu.
"Ö? Đây chính là cứu tinh mà các anh gọi tới sao? €ó lai lịch gì vậy? Nhìn chẳng ra sao cả!".
Đúng lúc này, người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng ngồi ở ghế chủ vị mỉm cười nói.
Bàn tay hắn kẹp điếu thuốc, cử chỉ tao nhã, nhuộm †óc màu vàng nhạt, nhìn vừa thời thượng vừa cao quý, chắc hẳn xuất thân cũng bất phàm.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Oắt con, tôi đang nói với cậu đấy! Cậu điếc à?".
Ông chủ của câu lạc bộ trầm mặt xuống, đanh giọng quát.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn ông ta một cái, vẫn không thèm đếm xỉa.
"Cậu!".
Ông chủ câu lạc bộ nổi giận, đập bàn định đứng dậy.
"Ông Cao, đừng tức giận! Nổi giận sẽ mất tao nhãt".
Thái tử búng tàn thuốc, mỉm cười nói: "Thực ra cũng không phải là chuyện gì to tát, mấy người bạn của anh trong lúc uống rượu bất cẩn làm đổ rượu lên người tôi, làm bẩn quân áo của tôi. Tôi chỉ bắt đền bọn họ thôi".
"Bộ quần áo của anh bao nhiêu tiền?".
"Một tỉ tệ!".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815192/chuong-4415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.