"Tôi đã uống Thăng Long Đan giúp chuyển hóa sức mạnh phi thăng trong cơ thể thành long khí, dung nhập vào khí tức này, cho nên tôi không bị kết giới ảnh hưởng, cũng không bị những khí tức này ảnh hưởng".
Diệp Viêm liếc mắt nhìn Lâm Chính, bình tĩnh nói: "Người xây cung điện này thật phi thường, cánh cửa sau lưng chính là cửa thoát hiểm mà ông ta để lại cho chính mình. Mục đích ông ta khi xây cung điện trong núi là để tránh kẻ thù. Hiện tại, cánh cửa này cũng là cửa thoát thân của Diệp Viêm này. Lâm Chính, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Nói xong, Diệp Viêm xoay người đi về phía cửa.
"Đúng rồi, trong cung điện này còn có rất nhiều thứ mà anh sẽ có hứng thú, tôi hoàn toàn có thể tiêu hủy chúng, nhưng sau cùng quyết định để lại cho anh!"
Diệp Viêm dứt lời, cánh cửa chậm rãi đóng lại.
Long khí phát ra từ bên trong cánh cửa cũng biến mất ngay lập tức.
Sau khi Lâm Chính khôi phục bình thường trở lại, anh lập tức chạy tới muốn mở cửa.
Nhưng dù anh có cố gắng thế nào cũng vô ích. Lâm Chính nheo mắt lại.
Anh không tin nửa lời của Diệp Viêm.
Người này đúng là rất lý trí, muốn cầu hòa cũng là thật, nhưng hắn ta chẳng qua chỉ là đang nghĩ cho bản thân.
Hắn nhận ra rằng Lâm Chính là một kẻ điên. Kẻ điên này sẽ không dừng lại cho đến khi giết bằng được hắn, vì vậy hắn mới nói ra những lời đó.
Nhưng nếu có cơ hội giết chết Lâm Chính, Diệp Viêm nhất định sẽ không do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815179/chuong-4402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.