Hoa Thiên Hải gần như không tin vào mắt mình.
Ông ta là ai, chắc chắn trong lòng Lâm Chính biết rõ.
Dù sao lúc trước ở Băng Nguyên, nhất định Đoạn Thiên Tường đã nói cho Lâm Chính biết bộ mặt thật của ông ta.
Trong mắt mọi người, ông ta là loại người thất tín bội nghĩa, tội ác tày trời, không đáng được cứu.
Nhưng Lâm Chính vẫn cứu! Cứu kẻ địch này! Cứu tên ác nhân này! “Vì sao?”
Hoa Thiên Hải ngơ ngác hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tôi chỉ là nghĩ tới tình nghĩa của cô Hoa Vi Vi mà thôi!
Lâm Chính thờ ơ nói: “Lúc trước bên ngoài thành Ngũ Phương Băng Nguyên, Hoa Vi Vi nhiều lần liều mình cứu giúp, Lâm Chính tôi là người ân oán rõ ràng, tôi thiếu nợ cô ấy, Lúc này đơn giản là trả lại cho cô ấy thôi!”
Khuôn mặt Hoa Thiên Hải cứng đờ: “Vi Vi nó... không hận tôi ư? Rõ ràng tôi đối xử với nó như vậy...”
“Quả thực cô ấy hận ông, hận ông thất tín bội nghĩa, hận ông lòng lang dạ sói, nhưng dù sao ông vẫn là bố của cô ấy, là người sinh dưỡng cô ấy, có lẽ ông có lỗi với người trong thiên hạ, nhưng ông không có lỗi với cô ấy”.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Nếu như đổi lại là tôi, tôi chắc chắn sẽ băm ông thành trăm mảnh, loại người như ông, không xứng sống trên đời, nhưng nghĩ lại, vẫn nên quên đi, bởi vì vực Diệt Vong, có quá nhiều người giống như ông”.
“Vực Diệt Vong giống như chốn thần tiên, nơi này rất đẹp, linh khí dồi dào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815154/chuong-4377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.