Đây là lần đầu tiên người đàn ông này gặp Lâm Chính, lúc trước khi Lâm Chính gây náo loạn ở Thiên Thần Điện, hắn không có mặt ở đó.
Nhưng hắn vô cùng tức giận khi biết chuyện này.
Lại có người dám đến gây loạn ở Thiên Thần Điện, còn an toàn rút lui? Quả thực vô cùng nhục nhã! “Xem ra ở đây lại có thêm một vật tế!”
Người đàn ông thờ ơ nói, sau đó đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày: "Mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của taol"
“Hả?” Người đàn ông nghỉ hoặc hỏi. “Tao hỏi mày, Diệp Viêm đang ở đâu?" Lâm Chính khàn giọng nói.
"Tên của Thánh Quân, sao có thể để mày gọi bừa như vậy?"
Người đàn ông thờ ơ nói, bừng bừng khí thế, đi về phía Lâm Chính.
Vù vùi!
Ủy áp cuồn cuộn giống như một bàn tay vô hình, từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh về phía Lâm Chính.
Ầm! Ủy áp đánh tới.
Toàn bộ Thiên Thần Điện rung chuyển.
Nhưng Lâm Chính đứng ở nơi xa, chỉ có áo khoác bị thổi bay, không hề hấn gì.
"Cái gì?"
Người đàn ông thở dốc.
Vu Hồng và Hoa Thiên Hải cũng trợn tròn mắt.
"Có vẻ như mày không muốn nói sự thật”.
Lâm Chính nâng tay lên, nhìn ngón tay của mình rồi đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đỏ rực, sau đó cả người
biến thành tàn ảnh, biến mất không thấy tăm hơi.
Người đàn ông cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng lùi về sau.
Nhưng hắn còn chưa lùi được mấy bước. Răng rắc!
Một bàn tay nắm lấy cổ hản, nhấc bổng lên.
Chân của người đàn ông nhấc lên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815152/chuong-4375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.