Thấy Thiên Hạo gật đầu, mọi người không còn nói thêm gì nữa.
Tiếp theo là phần trao đổi về những kế hoạch tiến công. Lâm Chính không có hứng thú với những thứ này nên nhắm mắt dưỡng thần.
Cuối cùng, Vu Hồng đề nghị chọn ra một vị tổng minh chủ, thống nhất mọi liên minh và những người khác đều đồng ý.
Việc chọn tổng minh chủ chẳng có gì phải bàn cãi, chức vụ đó rơi vào tay của Hạo Thiên. Hạo Thiên cũng không từ chối, lập tức tuyên bố ngày tổng tấn công.
Ba ngày sau, hội nghị kết thúc, Lâm Chính bước ra khỏi lều.
Sở Thu và Nam Hạnh Nhi tức giận lắm.
Mặc dù liên minh Thanh Huyền có phân cho họ một đường tiến công nhưng đường này vốn không tồn tại hơn nữa liên minh Thanh Huyền còn phải phụ trách cả vật tư.
Đây rõ ràng là làm khó nhau mà. Nếu là thời cổ đại thì công việc hậu cần sẽ rất được ưa chuộng. Còn với tình thế như thế này, hậu cần chỉ bao gồm việc điều trị cộng với quản lý thuốc thang.
Số thuốc này do thiên các Lôi Vân cung cấp, dược tính đương nhiên cũng bình thường, chỉ cần vận chuyển số thuốc này lên tiền tuyến cung ứng là được.
Bởi vì số lượng thuốc mỗi người có thể mang theo đề có hạn. Nếu như mà họ dùng hết thì lớp hậu cần cần kịp thời bổ sung. Nói thẳng ra họ là chân sai vặt.
“Lâm minh chủ, hậu cần cũng rất quan trọng, cậu đừng chủ quan, nếu không để xảy ra chuyện gì thì không ai có thể đảm bảo giữ được cậu đâu”, Phong Khởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815107/chuong-4330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.