Đám người vội vàng rời đi. Thế nhưng chưa đi được bao lâu thì đã cảm nhận được sát khí từ phía sau ập tới.
Nhanh quá!Xem ra sự việc đã bị bại lộ rồi. Lâm Chính nhìn chăm chăm về phía sau.
“Đại nhân, đối phương đã phát hiện ra chúng ta. Chúng ta còn chạy thế này thì chưa chắc bọn chúng đã chạy thoát”, Vương Nhất Thánh dừng lại, nhìn phía sau và nói.
“Ông nói đúng, tu vi của người nhà họ Dục không quá cao, chúng ta hành động chậm quá. Như vậy thì sớm muộn gì đối phương cũng sẽ đuổi kịp thôi”.
Lâm Chính suy nghĩ. Ái Nhiễm ở gần đó kêu lên: “Lâm Chính, sao thế”, Ái Nhiễm thở hổn hển sau đó hỏi. Cô ta vẫn còn bị thương. Trên người còn quấn rất nhiều băng. Nếu người nhà họ Dục khó chạy thoát thì cô ta càng khó hơn vì bị thương nhiều quá.
“Ái Nhiễm, cô đưa người nhà cô rời đi. Chúng tôi sẽ chặn họ lại”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Không được...tôi không thể bỏ mặc anh được”, Ái Nhiễm lắc đầu, nước mắt rưng rưng.
“Cô nhóc này, cô ở đây cũng có giúp được gì tôi đâu. Đi đi”, Lâm Chính cười khổ.
Ái Nhiễm run rẩy cuối cùng cúi xuống không nói gì. Đúng là cô ta không thể giúp gì được Lâm Chính.
Với tu vi của cô ta, không liên lụy tới anh đã là tốt lắm rồi. Ở lại có tác dụng gì chứ.
“Tôi sẽ đi”, Ái Nhiễm bặm môi, nói bằng vẻ đau khổ: “Nhưng anh phải đảm bảo là sống sót quay về đấy”
“Tôi đảm bảơ”, Lâm Chính không chút do dự.
“Nếu anh xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815071/chuong-4294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.