Thấy vẻ mặt đờ đẫn của Thái Hòa, Thiếu Phù Thương biết kết cục đã được định đoạt, chỉ có thể tức giận ngồi sang một bên.
“Gậu muốn cứu người nhà họ Dục?”
Thái Hòa lần nữa nhìn Lâm Chính, trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Ônh hỏi chuyện này làm gì?", Lâm Chính nhàn nhạt hỏi.
"Nếu cậu muốn cứu người nhà họ Dục thì càng khiến cho tôi kinh ngạc”.
Thái Hòa cười nhạt: “Nhóc con, cậu là hạt giống tốt, ở lại nhà họ Dục thật đáng tiếc, chỉ bằng cậu gia nhập Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi đảm bảo cậu sẽ có vinh hoa phú quý, để cậu đắc đạo thăng thiên, thế nào?”
"Không cần”.
Lâm Chính thẳng thừng từ chối.
Trong mắt Thái Hòa hiện lên vẻ tức giận, nhưng không có chỗ phát tác, trầm giọng nói: "Cậu không cần từ chối nhanh như vậy, cậu cứ từ từ suy nghĩ”.
"Đại nhân, tôi có thể đưa những người này đi rồi chứ?", Lâm Chính hỏi.
"Được, đưa bọn họ trở về đi, người nhà họ Dục, vô tội!"
Thái Hòa dù không vui nhưng vẫn giữ lời hứa, vung †ay lên, để cho người rời đi.
Người nhà họ Dục vui mừng khôn xiết.
"Quá tốt! Được cứu rồi! Được cứu rồi!"
"Anh Lâm, cảm ơn anh, cảm ơn!"
"Anh đúng là đại ân nhân của nhà họ Dục chúng tôi!"
“Nếu không có anh Lâm, người nhà họ Dục chúng tôi đã sớm chết mà không có chỗ chôn!"
Người nhà họ Dục không khỏi lộ ra vẻ mặt cảm kích, kích động nói với Lâm Chính
"Không có gì, chúng ta đi cứu Ái Nhiễm trước đã!"
Lâm Chính nói.
"Đúng rồi, con bé Ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815039/chuong-4262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.