“Địch Luân!”. Trịnh Minh Vỹ sốt ruột hét lên, vội vàng chạy tới.
“Gậu, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Cậu mà không đến, cháu bị người ta đánh chết mấtt”.
Ngụy Địch Luân nước mắt nước mũi giàn giụa hét lên.
“Ai to gan như vậy, dám đánh cháu của tôi? Thầy Hồ, thầy cũng ở đây à? Thầy ở đây làm gì, cứ trơ mắt nhìn Địch Luân bị đánh vậy sao? Mặc dù Địch Luân đã tốt nghiệp, nhưng nó cũng từng học ở trường này, thầy không biết bảo vệ nó sao?”. Trịnh Minh Vỹ tức giận quát.
“Chuyện này... Thầy Trịnh, thầy hãy nghe tôi kể chuyện xảy rai".
Thầy Hồ cực kỳ bất lực.
“Còn có gì để nói nữa? Hai người kia chạy vào trường hành hung, đánh tôi chưa nói, còn đánh cả bạn gái tôi! Ông là thầy giáo phụ trách an ninh trong trường, không xử phạt bọn họ lại còn giúp đỡ bọn họ! Ông là đồng phạm của bọn họ! Ông còn muốn giảo biện sao?”.
Ngụy Địch Luân chỉ vào thầy Hồ, căm phân hét lên.
“Thầy còn giúp cả hung thủ?”.
Trịnh Minh Vỹ sầm mặt, đứng dậy lạnh lùng nói.
“Thầy Trịnh, thầy nghe tôi giải thích...”.
Thầy Hồ vội nói.
“Không cần giải thích nữa, thầy cứ nói tôi nghe hung thủ ở đâu?”.
Trịnh Minh Vỹ lạnh lùng nói.
“Cậu, chính là đôi nam nữ kial".
Ngụy Địch Luân chỉ vào Lâm Chính và Tô Nhu, tức giận chửi mắng.
Trịnh Minh Vỹ giận không có chỗ phát tiết, nhìn lướt sang hai người họ.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Nhu và Lâm Chính, Trịnh Minh Vỹ giật mình, mắt mở to.
“Thầy Trịnh, chuyện không phải như vậy...".
Tô Nhu vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814990/chuong-4213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.