Cả đám Châu Mặc cũng á khẩu.
Nhìn Tử Long Nhất đang làm việc nhanh nhẹn ở công trường, tam quan của bọn họ đều bị đả kích nặng nề.
"Ấy, mọi người dậy rồi à?".
Nhìn thấy đám Châu Mặc, Tử Ngải, Tử Long Nhất bỏ công việc trong tay xuống, lau mồ hôi, mỉm cười chạy tới.
"Anh, cánh tay của anh...", Tử Ngải dè dặt hỏi. "Không sao rồi".
Tử Long Nhất lắc cánh tay, sau đó lại vén tay áo lên, chỗ cánh tay chỉ còn một dấu vết mờ nhạt, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết cánh tay này từng bị gãy.
"Anh cảm thấy cánh tay của mình như chưa bao giờ bị gấy vậy. Anh Mặc, Tiểu Ngải, y thuật của Dương Hoa đúng là số một!".
"Là y thuật của thần y Lâm phi phàm mới đúng chứ? 'Trước kia tôi từng nghe nói thần y Lâm là một y võ rất lợi hại, có thể khởi tử hồi sinh. Trước kia tôi còn cảm thấy những lời này hơi khoa trương, bây giờ xem ra là tôi thiển cận rồi".
Châu Mặc hít nhẹ một hơi, vẫn cảm thấy rất khó tin.
Nhưng Tử Long Nhất lại lắc đầu: "Anh Mặc, không phải thần y Lâm chữa cho tôi, mà là người khác".
"Người khác?".
"Lẽ nào là viện trưởng Tân Bách Tùng?".
Tử Ngải vội hỏi.
"Cũng không phải".
Tử Long Nhất mỉm cười chua chát: "Thần y Lâm nói anh ta không rảnh, bảo viện trưởng Tần phụ trách. Viện †rưởng Tần cũng kêu bận, chuyển cho người khác. Tôi bị
chuyển cho năm sáu người mới đến người chữa cho tôi, trước sau chỉ có một tiếng..."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, một lúc lâu không thốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814970/chuong-4193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.