“Này! Cậu Châu, cậu nghỉ một lát đi. Hôm nay làm xong rồi, không còn việc gì nữa!”.
Người cai thầu ở trên tòa nhà nhìn Châu Thời Vận gánh hơn trăm viên gạch đỏ, âm thầm chậc lưỡi, không kìm được nói.
“Ha, chút việc nhỏ nhặt này còn không đủ cho tôi làm!".
Châu Thời Vận nhếch miệng cười, gỡ mũ an toàn ra, quay người rời đi.
Hắn khác với Tử Long Nhất, hắn không biết trát xi măng, chỉ có thể làm mấy việc chuyển gạch bình thường. Nhưng hắn là người của Long Vương Điện, trình độ cổ võ không hề tầm thường, sức lực rất lớn, mỗi lần chuyển gạch là gánh cả mấy nghìn cân, mấy nghìn cân trở lên, công việc mấy ngày của người bình thường đối với hắn chỉ cần một buổi sáng là xong.
Nhưng Châu Thời Vận không phải người cần cù, thấy đạt tiêu chuẩn là phủi mông bỏ đi.
Bình thường hắn sẽ tu luyện trong phòng, đợi sắp. đến giờ ăn thì đến cửa nhà ăn xếp hàng trước nửa tiếng.
Nhưng từ khi đám người Châu Mặc tới, công việc của hắn cũng tăng thêm, không vì gì khác mà là để kiếm cơm cho mấy người Châu Mặc, Tử Ngải ăn.
Mấy người này không muốn xuống nhà ăn, Châu Thời Vận cũng biết, bọn họ chủ yếu là không thể hạ mặt mũi xuống nhà ăn ăn ngấu nghiến.
Chuyện này đồn ra, chẳng phải sẽ bị người ta cười chết? “Mới có ba giờ chiều à? Còn lâu mới tới giờ ăn!".
Châu Thời Vận nhìn bụi bặm trên tay, nhíu mày, không muốn tu luyện nữa mà nhàn nhã ra ngoài đi dạo.
“Đến Giang Thành lâu như vậy vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814962/chuong-4185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.