Người trước mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh nhạt như trước, cơ thể không nhúc nhích, cứ đứng trước mặt Tử Long Nhất như một ngọn núi lớn.
Tử Long Nhất trợn tròn hai mắt, như thể không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Cú đấm mà hắn tràn đầy tự tin thế mà lại chẳng làm Lâm Chính bị thương? Sao có thể chứ?
Tử Long Nhất tê cả da đầu, cảm thấy cực kỳ không ổn.
“Anh đang ngây ra làm gì thế?” Giọng Lâm Chính bỗng vang lên bên tai anh.
Tử Long Nhất run lên, lập tức ý thức được điều gì bèn vội lùi về sau.
Nhưng đã không kịp nữa.
Bụup!
Lâm Chính đánh mạnh một cú vào ngực Tử Long Nhất, cả người hắn văng ra xa tông vào đám người Châu Thời Vận.
“Oái!"
Đám người Châu Thời Vận bị đâm ngã hết xuống đất, cực kỳ nhếch nhác.
“Ha ha ha...”
Mấy người Dịch Quế Lâm không kiêng nể gì ôm bụng bật cười.
“Khốn kiếp!”
Châu Thời Vận đỡ Tử Long Nhất dậy, nói: “Đại sư huynh đừng sợ, lại tiến lên đánh gục tên đó cho tôi”.
Thế nhưng lúc này trong mắt Tử Long Nhất chỉ còn lại vẻ kinh ngạc.
Hắn sờ ngực mình nhưng không cảm thấy đau đớn như thể vừa rồi mình chưa bị đánh trúng vậy.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ sức mạnh trên nắm đấm vừa rồi của Lâm Chính là thứ mình không thể đỡ được, nếu không tại sao mình lại văng ra xa đến mức đâm vào đám người Châu Thời Vận khiến họ cũng ngã ngửa?
Phải biết rằng, ai trong đám người Châu Thời Vận cũng có thực lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814935/chuong-4158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.