Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng, ánh mắt giống như sương lạnh nơi vực thẳm lướt qua đám người của Long Vương Điện.
Đám người Châu Thời Vận âm thầm nhíu mày.
Chưa có ai dám nhìn người của Long Vương Điện bằng ánh mắt đó.
“Tòa nhà đó là tao cho nổ đấy, có vấn đề gì sao?”.
Người đàn ông tóc ngắn liếc nhìn Lâm Chính, hờ hững nói.
Dường như với hắn mà nói, đây chỉ là một chuyện không đáng nhắc tới.
Lâm Chính sầm mặt, trong mắt tràn ngập lửa giận.
“Mày có biết tòa nhà đó để làm gì không?”, Lâm Chính hỏi.
“Không biết, cũng không cần phải biết! Tòa nhà đó rất quan trọng với mày sao?”, người đàn ông tóc ngắn tỏ ra không quan tâm.
“Tòa nhà đó đối với tao mà nói không có gì quan trọng, nhưng đối với người bị thương ở Dương Hoa và cả Giang Thành này lại vô cùng quan trọng. Đó là một khu bệnh viện nội trú, hễ là người đến học viện Huyền Y Phái khám bệnh đều có thể miễn phí nhập viện dưỡng bệnh ở đây. Nhưng vì bọn mày mà bây giờ bọn họ không thể vào ở phòng mới xây, chỉ có thể ở đầu đường xó chợ, không có được hoàn cảnh chữa trị tốt, thậm chí vì vậy mà bệnh tình xấu đi, bọn mày hiểu không?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
'Tòa nhà đó là chính phủ Long Quốc tài trợ xây dựng, Lâm Chính định dùng nó làm phúc lợi y tế miễn phí cho ngư: h ở Giang Thành và các nơi trên toàn quốc đến học viện Huyền Y Phái khám bệnh sử dụng.
Nhưng vì sự lỗ mãng của đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814932/chuong-4155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.