Trong đôi mắt sáng ngời lóe lên ánh vàng, dường. như nhìn thấu vạn vật trên thế gian, hàm chứa càn khôn luân hồi, chứa đựng nhật nguyệt tinh thần, ẩn chứa sự ảo diệu của vũ trụ.
Ông ta không thể nhìn ra đây là ánh mắt như thế nào.
Bởi vì lúc này ông ta chỉ có một cảm giác. Đó chính là nhỏ bé!
Trước đôi mắt này, ông ta cảm thấy mình còn không bằng con kiến, mà chỉ nhỏ bé như hạt cát.
"Ông là ai? Tại sao... lại giết tôi?".
Lâm Chính nhìn chằm chằm Đại nguyên trưởng, bình thản nói.
Đại nguyên trưởng hoàn hồn lại, dùng sức thật mạnh, còn muốn vung kiếm xuống.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng thả tay. VùiI
Thanh kiếm kia như mũi tên rời cung, bay về phía cổ Lâm Chính.
Nhưng lưỡi kiếm vừa chạm vào cổ anh, đã lập tức tan rã, hóa thành bột mịn bay theo chiều gió.
Đại nguyên trưởng lập tức ý thức được bảo kiếm của mình đã bị Lâm Chính làm cho chấn động vỡ nát.
Hơi thở của ông ta trở nên run rẩy, còn không dám tin.
Đây chính là thần y Lâm Giang Thành sao? Sắc mặt Đại nguyên trưởng trắng bệch, không dám chần chừ nữa, mà lập tức rút lui.
Ông ta biết, muốn giết Lâm Chính thì khó hơn lên trời, lúc này cũng chỉ có thể rút lui.
"Rút lui! Rút luil".
Đại nguyên trưởng hét lên, quay đầu bỏ chạy.
Đám người Tử Vực vô cùng kinh ngạc.
"Đại nguyên trưởng!".
Một người vội kêu lên.
Lâm Chính quay sang nhìn, người lên tiếng kia trước đó đã cùng Phong Tiếu Thủy đến Giang Thành tấn công người của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814900/chuong-4123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.