Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính và Cổ Cương bèn được đưa tới eo núi Hồ Lô. Ở đây có một lầu các, sát vách núi. Nó được tạo ra vô cùng đặc biệt, nhìn chính diện thì lâu các này giống như được treo ngang ở ngọn núi vậy.
Lâm Chính được đưa tới đây phục vụ. Lôi Phúc cũng có mặt, nhưng không thấy Khuyết Thu đâu. Lôi Phúc. nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm. Bầu không khí như đặc quánh.
“Đảo chủ tới”, lúc này có tiếng hô vang lên.
Sau đó có một bóng hình bước vào. Người đi đầu là một người đàn ông tóc bạc chưa tới 40 tuổi. Người này trông uy nghiêm, khí chất cao vời vợi. Khuyết Thu đi bên
cạnh người đàn ông với vẻ cung kính.
“Bái kiến đảo chủ”, Lôi Phúc thấy vậy vội đứng dậy chắp tay.
“Ừmï, người vừa tới gật đầu rồi quay qua nhìn Lâm Chính và Cổ Cương.
“Các hạ chính là long soái của Long Quốc?”, đảo chủ điềm đạm hỏi.
“Đúng vậy, chào đảo chủ”, Lâm Chính gật đầu.
Người này chau mày, không nói gì, chỉ ngồi lên ghế thái sư.
“Tôi đã xem Đông Phương Lệnh rồi. Đó đúng là đồ của tổ tiên chúng tôi”, đảo chủ nói.
Cổ Cương nghe thấy vậy thì vui mừng lắm: “Nếu vậy thì tốt quá rồi. Thế nhưng khi nào thì đảo chủ xuất binh? Chúng tôi cần gấp lắm. Không thể chậm trễ được”.
Đông Phương đảo chủ chỉ im lặng, một lúc lâu sau mới từ từ lên tiếng.
“Tướng Lâm, ông Cổ, Đông Phương Lệnh dù là thật nhưng chỉ là ý nguyện của tổ tiên chúng tôi.Thế hệ mới từ nhỏ lớn lên trên đảo, tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814835/chuong-4058.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.