Lâm Chính đang hỏi han tình hình từ mọi người thì Chu Huyền Long dẫn theo một đám người đi vào.
Lâm Chính liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy đằng sau Chu Huyền Long là một người đàn ông cao gần hai mét.
Người đàn ông gần 40 tuổi, làn da rám nắng, khuôn mặt có vết sẹo, khí chất hung hãn.
Thứ bắt mắt nhất là bông hoa trên bộ quần áo của anh ta.
Đây không phải là chức vụ bình thường.
Còn trẻ như vậy mà đã ngồi được vào cái ghế này, e rằng cũng phải dùng mạng để đánh đổi.
"Tướng Lâm!". Người đàn ông sải bước đi tới, chào Lâm Chính. Lâm Chính đứng lên chào lại.
"Quân đoàn trưởng Chu, sự việc lần này, ông cũng vất vả rồi", Lâm Chính bình thản nói.
"Tướng Lâm nói gì vậy? Bảo vệ an toàn cho người dân vốn là chức trách của tôi mà".
Chu Huyền Long mỉm cười, sau đó giới thiệu: "Đúng rồi tướng Lâm, đây là thống soái Phó, cậu ấy nhận lệnh của cấp trên, dẫn quân Nam Xuyên đến chỉ viện cho Giang Thành".
"Quân Nam Xuyên đã có mặt đầy đủ, xin tướng Lâm hãy ra chỉ thị!".
Phó Ngưu hào sảng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, lặng lẽ quan sát Phó Ngưu, sau đó bình thản hỏi: "Tôi nhớ quân Nam Xuyên là †inh nhuệ của quân Nam Cảnh đúng không? Lần này Giang Thành gặp nạn, tại sao chỉ huy Vạn Kình Tùng không đến?".
"Báo cáo tướng Lâm, tình hình chiến sự ở Bắc Cảnh căng thẳng, tướng Vạn phải đích thân đến tiền tuyến, không thể chỉ viện cho Giang Thành, mong tướng Lâm tha tội", Phó Ngưu đáp.
Lâm Chính gật đầu.
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814816/chuong-4039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.