Mạn Sát Hồng nhíu mày, nhìn về phía Triển Hồng rời đi, không nhịn được nói: "Thần y Lâm, tại sao cậu lại thả người này? Giết luôn cô ta chẳng phải tốt hơn sao? Nếu cô ta trở về kể lại chuyện hôm nay thì chỉ sợ Tử Vực sẽ liên thủ với Thiên Ma Đạo! Đến lúc đó, tình cảnh của chúng ta sẽ càng tệ hơn!".
Lâm Chính lắc đầu: "Dù tôi có giết bọn họ thì sao chứ? Tử Vực không thấy bọn họ trở về, đương nhiên sẽ biết là tôi đã quay lại. Huống hồ, cô còn chưa nhìn ra Tử Vực đã liên thủ với Thiên Ma Đạo sao?".
Mạn Sát Hồng sửng sốt, không biết nên đáp lại thế nào.
"Tôi để cô ta trở về chủ yếu là muốn mượn lời cô ta dọa sợ Tử Vực, tranh thủ chút thời gian".
Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao lên, đi ra ngoài.
"Tranh thủ thời gian? Thần y Lâm, ý của cậu là..."
"Nếu bọn họ liên thủ thì quả thực không phải là chuyện tốt đối với tôi, nên tôi muốn nhân lúc này xử lý "Thiên Ma Đạo trước".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Hơi thở của Mạn Sát Hồng trở nên run rẩy, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, nhưng rất lâu không thốt nên lời.
Thực lực của Lâm Chính đương nhiên là cô ta biết.
So với lúc rời đi không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Nhưng Thiên Ma Đạo có nền tảng như thế nào chứ? Đâu phải nói diệt là diệt được? Nhưng hình như lúc này cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Nếu muốn tự bảo vệ mình thì chỉ có thể chủ động xuất kích.
Dù sao Giang Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814814/chuong-4037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.