Mạn Sát Hồng trốn vào sơn trang, nhảy xuống tầng hầm chỗ Bạch Họa Thủy.
"Hử?".
Bạch Họa Thủy đang nhàn rỗi đọc sách liền nhíu mày.
Bà ta đương nhiên biết Mạn Sát Hồng, cũng biết thân phận thực sự của cô bé này.
Nhưng bà ta chưa bao giờ nhìn thấy Mạn Sát Hồng †ỏ vẻ sợ hãi thất thố như vậy.
Phải biết rằng, tuy Mạn Sát Hồng là tướng hàng, nhưng ở Giang Thành vẫn luôn tỏ vẻ rất cường thế, chưa bao giờ để lộ vẻ mặt này trước bất cứ người nào.
Nhìn dáng vẻ này của cô ta thì chỉ có một khả năng.
Cô ta đang sợ hãi từ tận đáy lòng.
"Cô Mạn Sát Hồng, xảy ra chuyện gì mà khiến cô sợ hãi thế?".
Bạch Họa Thủy bình thản nói, nhưng vẻ mặt đầy căng thẳng.
Chuyện có thể khiến Mạn Sát Hồng sợ hãi như vậy, e là bà ta cũng không thoát khỏi liên quan.
Dù sao hiện giờ bà ta cũng đang ở Giang Thành.
Mạn Sát Hồng ôm lấy đầu, run như cầy sấy, đôi mắt trợn trừng, lắp bắp nói: "Tôi không ngờ đạo chủ lại điên cuồng như vậy, ông ta... ông ta phái hẳn mấy người kia đến! Tiêu rồi! Tiêu đời cả lũ rồi..."
"Mấy người kia?".
Bạch Họa Thủy nhíu mày, ghé lại gần hơn: "Mấy. người nào?”".
"Còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là đám người trong cấm địa rồi!".
Mạn Sát Hồng gào lên. "Cấm địa?".
"Nếu không thì sao? Bà tưởng ai cũng có thể vào nơi đạo chủ của Thiên Ma Đạo tu luyện sao? Đó là cấm địa của Thiên Ma Đạo chúng tôi, muốn vào cấm địa này thì phải được thủ vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814774/chuong-3997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.