Muốn đánh hay muốn hoà đều quyết định trong thời khắc này đây.
Nhất thời, Độc Cô Diệp cũng không biết phải làm sao, chỉ đành đưa mắt nhìn những người còn lại.
Người nhà họ Dục thì muốn đánh. Nhưng lúc này Ái Nhiễm lại lên tiếng.
“Các vị, các vị ra mặt giúp nhà họ Dục, Ái Nhiễm vô cùng cảm kích. Nhưng Ái Nhiễm cũng biết rằng nếu các vị giao đấu với Cửu Tử Chân Nhân, có lẽ sẽ không có mấy người sống sót. Việc này, xin cứ để nhà họ Dục chúng tôi tự giải quyết”.
Ái Nhiễm bước ra, khàn khàn giọng nói.
“Cháu gái, cháu làm gì vậy? Chẳng lẽ để nhà họ Dục chúng ta tàn bại như thế này sao?”
Có người nhà họ Dục vội vã kêu lên.
Ái Nhiễm nhìn người kia, cúi đầu nói: “Họ đều là nể mặt Lâm Chính mà đến tương trợ chúng ta. Nếu đã vậy thì đây cũng là thể diện của Lâm Chính, chúng ta không thể để họ liều mạng vì nhà họ Dục! Nếu hôm nay máu chảy thành sông, cháu không chỉ là tội nhân của nhà họ Dục, mà còn là tội nhân của Độc Cô thế gia, thành Nam Ly, Tường Vân phái,...”
“Và lúc đó, không chỉ cháu mà toàn bộ nhà họ Dục đều là tội đồ".
Đôi mắt Ái Nhiễm tuyệt vọng, giọng nói đầy đau đớn.
Đương nhiên cô mong những người này có thể cứu nhà họ Dục trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Nhưng nếu họ chiến đấu, có lẽ mười người chỉ còn lại được một người sống sót.
Đến lúc đó nhà họ Dục dù có không tuyệt diệt thì cũng có ích gì? Khi đó, hậu duệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814754/chuong-3977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.