Sao lại như vậy được? Chẳng phải vừa nấy Diệp Viêm còn nói là đối phó được với thứ này sao? Tại sao lại bị một vố đau như vậy chứ?
Lễ nào... Diệp Viêm đang chém gió?
Mọi người run lên bần bật, da đầu tê dại.
Nếu Diệp Viêm cũng không đấu lại được thì mọi người chỉ đành chờ chết.
"Đã đến nước này thì chúng ta chỉ có thể cùng xông lên vậy!", sắc mặt Diên Dận đanh lại, khẽ gầm lên.
"Chúng ta cùng ra tay đi! Không thể để một mình Diệp Viêm đại nhân chiến đấu được, cho dù lực lượng của chúng ta yếu ớt thì lúc này cũng chỉ đành liều thôi!", Thiên Xu trầm giọng quát.
Những người khác đều có vẻ mặt khó coi, chần chừ lúc lâu không lên tiếng.
Ra tay?
Ngay cả Diệp Viêm cũng không phải là đối thủ, sợ rằng bọn họ xông lên còn chẳng chống nổi một chiêu.
Đây rõ ràng là tìm chết!
Nhưng hiện giờ, ngoài tìm chết thì chỉ có chờ chết.
Làm sao bây giờ?
Ai nấy cảm thấy da đầu tê dại, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Viêm bỗng dưng bò dậy, bình thản nói.
"Tôi đã nói rồi, các anh không cần lên!". "Diệp Viêm đại nhân..." Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía hắn.
"Tránh hết ra! Các anh giữ sức để còn tìm nhẫn chí tôn cho tôi!".
Diệp Viêm bình tĩnh nói, sau đó đi tới, nhìn chằm chăm người được hồi sinh đang từng bước lại gần, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
Một lát sau, hắn giơ tay lên.
'Vèo vèo vèo...
Hơn một trăm cây phi châm tỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814716/chuong-3939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.