Sau khi nhảy vào trong thần mộ, xung quanh tối đen, Lâm Chính rơi giữa không trung tròn ba mươi giây mới chạm chân tới mặt đất.
Bộp! Tiếng vọng khi chạm đất vang khắp thần mộ.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện những ngọn đèn trong thần mộ tự động sáng lên, khiến
nơi này không còn tối tăm ảm đạm.
Những người vào đây trước giờ này đã đi ở hàng đầu.
Hai người đi sau cùng quay lại liếc nhìn Lâm Chính.
“Anh đợi ở đây, nửa tiếng đến một tiếng sau thì rời đi, rõ chưa?”.
“Trong thần mộ không cho phép anh đặt chân vào!”.
Hai người nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói.
“Tôi đến để lấy nhãn chí tôn, tôi có nhiệm vụ của tôi”, Lâm Chính nói.
“Lấy nhẫn chí tôn? Anh cũng xứng?”, cô gái ở bên trái lạnh lùng cười: “Một kẻ ngoại vực đừng tưởng may mắn được hạng nhất cuộc thi thì có thể vô pháp vô thiên. Nói cho mà biết, cuộc thi đó chỉ là trò trẻ con, chúng tôi đều không thèm tham gia”.
“Nếu không muốn chết thì đợi ở đây đi, còn nếu muốn lên Tây Thiên sớm thì có thể động đậy thử xem”, người đàn ông ở bên phải lạnh lùng nói.
Lâm Chính nhíu mày, liếc nhìn bọn họ.
Mười mấy người này ai nấy thực lực mạnh, lại từ từ tiến tới, không dám tách nhau ra.
Cộng thêm địa hình nhỏ hẹp, nếu chém giết nhau thì rõ ràng Lâm Chính sẽ không đánh lại bọn họ, rất dễ thua thiệt.
Nhưng cứ ở lại đây thì đừng nói là nửa tiếng, e là mười phút cũng không chịu được!
Nơi này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814697/chuong-3920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.