Đãng Thiên Nhai run lẩy bẩy, trợn to mắt sửng sốt nhìn Lâm Chính.
Một lúc sau hắn chậm rãi bò dậy, giàn giụa nước mắt: “Tôi thua rồi... tôi thua rồi...”
“Thua, không đáng sợ, anh phải nhớ bị đánh bại không quan trọng, quan trọng là anh có thể đứng dậy
được mấy lần”.
Lâm Chính vỗ vai hắn, quay đầu đi về phía con đường mòn.
Thiên Sinh Đao vẫn còn cắm ở đó. Nhưng lúc này không ai dám động vào nó.
Cho dù là người tham lam thì lúc này cũng không dám có ý nghĩ gì với Thiên Sinh Đao.
Lâm Chính bước đến, mọi người đồng loạt tản ra, nào dám ngăn lại.
Anh cứ như đi vào thế giới không người, đi đến cạnh Thiên Sinh Đao, sau đó giơ tay rút nó ra.
Lúc này không ai dám cướp lấy.
Mấy người Ái Nhiễm, tông chủ Thanh Huyền Tông thấy thế đều reo hò vui mừng.
Ái Nhiễm thở phào, đôi mắt ngân ngấn nước.
“Ha ha! Được được! Ha ha ha...”
Ông hai Dục mừng rỡ đến mức chân tay loạn xạ.
Hắn liếc mắt nhìn sang các thế lực vẫn còn đang bao vây nhà họ Dục nói: “Sao nào? Các vị còn muốn đánh nữa sao?”
“ôi...”
Sắc mặt tộc trưởng chưởng môn của các thế tộc đều trở nên rất thú vị.
“Ông hai nói đùa rồi, bọn tôi nào dám động tay động chân với nhà họ Dục”.
“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm...” “Ông đừng để trong lòng, ha ha...”
Mấy người đó gượng cười, sau đó vội vung tay lên gọi người đi.
“Đứng lại! Muốn đi như thế à? Các người xem nhà họ Dục tôi là cái gì?”
Ông hai Dục lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814681/chuong-3904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.