Khắp người Nam Hạnh Nhi đều là vết thương, các cơ quan nội tạng bị vỡ, tim không còn đập nữa. Người Nam Ly Thành đã khóa mạch khí của cô ta lại bằng một cây châm bạc bí ẩn, thế nên cô ta vẫn còn chút hơi thở cuối cùng, nếu rút cây châm bạc này ra, linh hồn của Nam Hạnh Nhi sẽ về với trời.
Lâm Chính kiểm tra qua một lần không khỏi thở dài.
Bản lĩnh của Thần Cung Thương quả thật cao hơn Duy Ngã Mệnh không chỉ một bậc.
Đầu tiên là cường độ của Tử Sát Long Khí này cực kỳ siêu phàm, Tử Sát Long Khí gần như phân bố trên từng bộ phận trên cả người Nam Hạnh Nhi, muốn loại bỏ e là rất khó.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Lúc này anh cũng đã có nhận định sơ bộ về thực lực của Thần Cung Thương.
Mỗi lần người này bước lên võ đài đều không phát huy hết thực lực của mình.
Bản lĩnh của hắn chắc chắn cực kỳ đáng sợ.
“Cậu Lâm, cho hỏi có chữa trị được không?”, thành chủ Nam Ly Thành thận trọng hỏi.
“Vẫn chữa được nhưng nơi này không tiện lắm, tôi cần một căn phòng”.
“Mặc dù vùng đất Tu Di khá lớn nhưng không có phòng ốc, lều trại được không?”
“Cũng được”. “Được, vậy tôi đi bảo người dựng lều”.
“Ngoài ra còn cần vài loại thuốc, hay mau chóng gom đủ giúp tôi”.
Nói xong, Lâm Chính lấy cuốn bách khoa toàn thư mà Ái Nhiễm đưa ra, vừa lật trang sách vừa đọc tên thuốc.
“Ám Kinh, Giả Nhã Thảo, Thất Đan Hoa, Vô Ngân Hỏa Thạch...”
“Chừng đó đấy”.
“Được, được, cậu Lâm đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814582/chuong-3805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.