“Thế sao?”.
Lâm Chính mỉm cười nói: “Nếu vậy, hình như trước kia anh chưa từng tiếp xúc với người ngoại vực?”.
“Người hướng lên cao nước chảy chỗ trũng, người ngoại vực đê hèn thấp kém, sao tôi phải tiếp xúc?”, Duy Ngã Mệnh lắc đầu nói.
“Xem ra anh chỉ đang ngồi đáy giếng, huênh hoang tự đại”.
“Hi vọng lát nữa anh vẫn có thể miệng mồm như vậy”, Duy Ngã Mệnh nói, sau đó đi về phía Lâm Chính.
Sự kiên nhẫn của hắn đã đến cực hạn. Hắn chỉ muốn đánh cho tên ngông cuồng ở trước mắt quỳ xuống xin tha, muốn xem gương mặt tuyệt vọng giấy giụa, kêu gào thảm thiết của người này.
“Chuẩn bị ra tay rồi”.
Người bên dưới võ đài la lên.
Duy Ngã Mệnh đi về phía Lâm Chính từng bước, bắt đầu tích lũy khí thế toàn thân. Khí tức cuồng bạo bá đạo. không ngừng xoay chuyển quanh người hắn, cứ như nước sôi, phát ra âm thanh ục ục.
Sau đó.
“Quỳ xuống cho tôi!”.
Duy Ngã Mệnh đột nhiên quát lên, giãm một chân xuống.
Ầm! Võ đài lung lay.
Màn chắn tạo thành bằng khí kình ở xung quanh giống như sóng biển không ngừng lay động.
Thậm chí ngay cả bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, rung chuyển nhè nhẹ.
“Wow". Người người kinh ngạc. Đó là uy thế bậc nào!
Sau khi Duy Ngã Mệnh giẫm chân, uy thế đáng sợ lan về phía Lâm Chính, định đè anh quỳ xuống đất.
Nhưng... khi uy thế ập đến, Lâm Chính... vẫn không nhúc nhích.
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, cơ thể không hề lung lay chút nào, thậm chí cả tà áo cũng không hề lay động.
“Cái gì?”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814559/chuong-3782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.