“Anh Lâm, anh Dương bị thương không nhẹ, trong thời gian ngắn sẽ không khỏi được, nếu anh ấy tiếp tục tham gia cuộc thi cũng không lấy được thứ hạng tốt. Thế nên tôi đã nói với bố tôi, Tê Phượng Sơn chúng tôi hối lộ cho bên Lôi Trạch sắp xếp anh Dương và anh Lâm thi đấu cùng một võ đài. Khi các anh lên võ đài, anh Dương sẽ nhận thua ngay, bảo đảm anh thuận lợi tiến vào vòng sau. Vậy cũng coi như đền ơn cứu mạng của anh!”, Tê Thủy Tâm ngồi trên xe lăn, mỉm cười nói.
“Chuyện này không cần, tôi không chủ động cứu Tề Dương, mà là vì đan dược cực phẩm. Hơn nữa, Tê Dương đã vào được vòng trong, cần gì phải lãng phí cơ hội của Tê Dương? Chẳng lẽ các cô không hi vọng Tề Dương sẽ cố hết sức lấy được thứ hạng mình hài lòng, lấy lại danh tiếng cho Tê Phượng Sơn hay sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
'Tề Thủy Tâm sững người, nhìn sang Tê Dương.
Quả nhiên trong mắt Tê Dương tràn đầy khát vọng và chờ mong.
Hắn không muốn trở thành bàn đạp cho Lâm Chính, đương nhiên cũng muốn cố gắng hết sức một lần.
'Tề Thủy Tâm không biết nên nói thế nào. Lâm Chính thản nhiên cười: “Tâm ý của Tê Phượng Sơn tôi xin nhận, nhưng cuộc thi nên tiến hành thế nào thì cứ tiến hành thế ấy, đừng làm mấy chuyện như thết”.
“Được thôi, nếu anh Lâm đã nói vậy thì tôi sẽ nói lại với bố tôi”, Tê Thủy Tâm thở dài.
“Vậy bệnh của em gái tôi..", Tê Dương vội mở lời, nhưng nói một nửa lại ngập ngừng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814544/chuong-3767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.