Cả sảnh tiệc trở nên hỗn loạn.
Những người nhà họ Dục vẫn còn đứng đã không còn nhiều.
Dục Chấn Thiên, ông hai và ông năm nhà họ Dục, thậm chí cả Giản Đào, người thì ngã người thì lảo đảo, khó mà đứng thẳng được.
Ái Nhiễm lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Cô Ái Nhiễm, cô đừng lo, tôi chỉ phong bế gân mạch và khí mạch của bọn họ, khiến bọn họ tạm thời mất đi sức mạnh và khí kình, một lát sau sẽ khôi phục. Tôi đã hứa với cô là sẽ không làm hại bọn hợ', Lâm Chính ngoảnh sang, mỉm cười nói.
Đôi mắt Ái Nhiễm khẽ dao động, cúi đầu nói: "Thần y Lâm, tôi rất xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra, tôi thực sự không ngờ người của gia tộc mình lại ngu dốt vô tri như: vậy, thực sự rất xin lỗi..."
"Không cần xin lỗi đâu, chuyện này không thể trách cô được, nếu tôi đã không thể đại diện cho nhà họ Dục các cô tham gia cuộc thi, thì chuyện của chúng ta cũng nên kết thúc thôi, tôi phải đi rồi", Lâm Chính mỉm cười nói, sau đó ngón tay nhoáng lên.
Vèo vèo vèo...
Tất cả Hồng Mông Long Châm đang cảm trên người nhà họ Dục đều bay trở lại, được anh thu vào ống tay áo.
Long châm đã rút nhưng hiệu quả vẫn còn đó, khiến bọn họ không thể đứng dậy được.
"Cô Ái Nhiễm, tôi xin phép". Lâm Chính chắp tay rồi xoay người rời đi. "Thần..."
Ái Nhiễm há miệng, còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.
Trong lòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814447/chuong-3670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.