Cả Thánh Sơn giống như một bông hoa sắp nở, mấy vết nứt đáng sợ lan từ trên đỉnh núi xuống.
Khói đặc cuồn cuộn phía trên Thánh Sơn, khiến mọi người nhìn mà kinh sợ.
Không ít chiến sĩ của Long Quốc vẫn đang ở dưới chân núi.
Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi, ai nấy đều tỏ vẻ kinh hãi.
Đây chính là bản lĩnh của người đã phi thăng sao? “Tiên nhân... e là cũng chỉ được đến thế thôi...”
Vạn Kình Tùng ngồi dưới đất, ngây người nhìn đỉnh núi, thì thào nói.
Trên đỉnh núi. Hai người bị cưỡng chế tách ra. Vụ nổ mạnh khiến cơ thể bọn họ cũng bị chấn động.
Lâm Chính thở hổn hển, hơi cúi người xuống, dường như có chút không chịu nổi.
Làn da trên cánh tay chống lại đòn tấn công của thiên kiêu hạng nhất đã nứt toác, máu thịt be bét, gần như muốn nổ tung.
Về phần thiên kiêu hạng nhất, không có châm khí chế ngự, trạng thái của hắn đã khôi phục lại như ban đầu, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
“Xem ra mày sắp không cầm cự được nữa rồi”.
Thiên kiêu hạng nhất bình thản nhìn Lâm Chính, sắc mặt lại tỏ vẻ nhẹ nhõm.
Lâm Chính không nói gì, mà giơ hai bàn tay lên, dường như đang nhìn chăm chú cái gì đó, vẻ mặt có chút suy nghĩ.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa”.
Đôi mắt của thiên kiêu hạng nhất bỗng dưng lóe lên thứ ánh sáng đáng sợ.
Nhưng lần này lại là màu tím. Hắn bất ngờ vung cánh tay lên. Rầm! Mặt đất hai bên Lâm Chính bỗng dâng lên, chẳng khác nào hai bộ vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814344/chuong-3567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.