Câu hỏi này giống như một lời tuyên chiến.
Nhưng mà vào tai thiên kiêu hạng nhất thì lời đe doạ này chỉ như gió thoảng.
"Cái gì? Lâm thần y, mày muốn báo thù cho bọn họ. sao? Tao nghĩ mày nên bỏ ý nghĩ này đi! Bây giờ thân mày còn lo chưa xong, lại còn nghĩ đến bọn họ?”
Thiên kiêu hạng nhất bình thản lắc đầu: "Người mặc kệ có bản lĩnh như thế nào, mưu tính chuyện lớn đến đâu, tại sao lại để mắt lên đỉnh đầu? Như vậy cho dù nhìn thấu cả bầu trời, vẫn không thể nhìn thấu con đường phía trước”.
"Là mày không nhìn thấu được tao thì có!" Lâm Chính bình tĩnh nói: "Thả tướng Vạn ra đi".
"Mày đang van xin tao sao? Nếu mày đang cầu xin †ao, thái độ như vậy là không thể chấp nhận được. Mày phải quỳ xuống dập đầu, đầu hàng và cầu xin tao. Như vậy, nếu tâm trạng tốt, có lẽ tao sẽ để cho ông ta chết †oàn thây" thiên kiêu hạng nhất cười nhạt nói.
Lâm Chính lắc đầu: "Tao không cầu xin mày! Tao đang ra lệnh cho mày!"
"Mày nói gì?" Thiên kiêu hạng nhất hơi sửng sốt.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ thậm chí còn nghĩ rằng cô †a đã nghe nhầm.
"Ra lệnh? Anh đang nói cái gì? Anh. .. anh thật to gan! Dám sỉ nhục chủ thượng! Anh... anh phải chết!" người phụ nữ mặc áo đỏ giận run lên, chỉ vào Lâm Chính, đôi mắt sắc bén đầy giận dữ và oán hận.
"Ra lệnh? Thật thú vị, cả đời chưa từng có kẻ nào dám ra lệnh cho tao! Tao tuyệt đối sẽ không phục tùng mệnh lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814333/chuong-3556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.