Cả đời này anh ta chưa bao giờ bị chịu thiệt vậy mà giờ phải thoái lui. Đối với anh ta mà nói thì điều đó còn đau khổ hơn việc bị người khác tấn công. Bởi vì điều đó thể hiện sự yếu kém của anh ta.
Bị người khác tấn công tức là anh ta kém người ta, thực lực anh ta không cho phép. Còn việc đang đấu nhau mà bắt buộc phải thoái lui thì là một sự yếu kém về tâm lý.
Điều này không thể thao thứ được. Dù đòn tấn công bị thất bại do Vạn Kình Tùng và Lâm Chính liên thủ, nhưng anh ta thấy nguyên nhân gốc rễ vẫn là do anh ta không đủ mạnh.
Thiên kiêu hạng nhất đanh mặt. Anh ta tin, đây là khoảnh khắc mà cả đời anh ta không thể quên.
Thiên kiêu bị ép lùi lại. Trân Chiến, Chấn Chung và các cao thủ khác đều đổ dồn lên. Bọn họ hằm hằm sát khí, nhìn chăm chăm thiên kiêu.
“Giết”, Vạn Kình Tùng cũng không còn khách khí nữa, lập tức ra lệnh.
Các chiến sĩ xung quanh cũng lao lên không chút sợ hãi. Thiên kiêu đanh mắt, vốn định đáp trả nhưng thấy các binh sĩ lao lên như quân nguyên...
Rõ ràng là quân đội Long Tổ và phía nhà nước cùng các đội ngũ khác đã ý thức được sự việc ở đây nên đều đổ về. Dù anh ta có mạnh nhưng cũng chỉ có một mình. Nếu tiếp tục chiến đấu thì sẽ bị đánh bại vì kiệt sức.
Đành phải rút lui thôi. Thiên kiêu nín thở, nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm: “Thần y Lâm, tôi không thua bởi anh mà là thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814268/chuong-3491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.