Trần Chiến chau mày, không nói gì. Chung Chấn trước giờ nhìn người rất chuẩn, hơn nữa những chuyện mà ông ta đã nhận định thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Ông ta đã nói như vậy rồi thì đương nhiên Trần Chiến sẽ không phản bác nữa. Thế nhưng ông ta vẫn cảm thấy đáng tiếc. Thực lực của thiên kiêu hạng nhất khá phi phàm mà. Dù bị vô số cao thủ bao vây thì anh ta vẫn dư sức phòng thủ.
Vạn Kình Tùng khế quay đầu nhìn anh ta và thản nhiên nói: “Thật không ngờ người này có thực lực đáng sợ như vậy. Nếu như mà tâm cậu ta ngay thẳng, có thể phục vụ cho đất nước thì Long Quốc không khác gì rồng
mọc thêm cánh. Đáng tiếc là không thể”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ tập trung vào bàn cờ và suy nghĩ. Khả năng chơi cờ của Vạn Kình Tùng không có gì phải nghi ngờ. Ông ta cả đời chỉnh chiến, thực lực vô cùng phi phàm. Nhưng điều khiến Lâm Chính ngạc nhiên là trong cách chơi cờ của ông ta cũng bao hàm cả công pháp, chiến thuật. Nhìn thì thấy khá bình thường nhưng suy nghĩ kỹ thì đều có chủ đích cả.
Lâm Chính lần này đã hiểu ra, hóa ra Vạn Kình Tùng không hề đơn giản chỉ muốn đánh cờ với anh mà còn muốn thông qua cờ để dạy anh vài điều.
“Thế nào thần y Lâm, có hiểu cờ pháp của tôi không?”, Vạn Kình Tùng mỉm cười.
“Cờ nghệ của ông thật vô song, vãn bối bái phục”.
“Nói dễ nghe thì thế này, nếu cảm thấy không phá được thì chúng ta chơi ván khác”, Vạn Kình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814257/chuong-3480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.