Vẻ vội vàng của Trần Chiến giúp Lâm Chính biết được là chuyện này đã thành công tới tám, chín phần rồi. Thế nhưng anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, chỉ mỉm cười nói: “Tướng Trần, tôi nói rồi tôi sẽ không bán thứ này cho nước ngoài đâu. Dù tôi đang cần tiền thì cũng biết tới lòng tự tôn dân tộc, mối quan hệ lợi và hại. Ông cứ yên tâm, tôi sẽ không làm khó ông về thứ thuốc này”.
“Không hề làm khó. Có gì mà khó. Thuốc tốt như vậy muốn có cũng không được mà”, Trần Chiến vội nói.
“Ông chắc chứ?”
“Chắc. Tướng Lâm, cậu nói cho tôi biết cậu có thể làm được bao nhiêu viên đi”, Trần Chiến đã quyết.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? 100 viên”. “Chỉ có từng đó thôi sao?”, Trần Chiến tỏ ra thất vọng.
“Sao? 100 viên còn không đủ à?”, Lâm Chính giật mình.
“Đương nhiên là không đủ. Quân đội đông người như vậy, 100 viên sao đủ được. Cậu có bao nhiêu tôi lấy từng. đấy. Tôi mua hết. Thế nào? Cậu cứ luyện chế ra được một viên thì tôi đưa cậu 1 tỷ tệ. Cậu chỉ bán cho tôi thôi, không được bán cho người khác”, Trần Chiến nói.
“Tôi nói rồi tướng Trần, với dược liệu lúc này có trong tay tôi thì tôi chỉ làm ra được nhiều nhất 100 viên thôi. Nhiều hơn nữa thật sự không có. Loại thuốc này dựa vào thời tiết, mà nguyên liệu làm ra nó còn cực kỳ. hiếm nữa. Tôi thu thập bao nhiêu năm qua cũng chỉ làm ra được có 100 viên. Ông muốn có thêm thì chỉ có thể đợi mà thôi”, Lâm Chính khóc dở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814246/chuong-3469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.