Như Mã Hải đã nói, Lâm Chính quả thực không phải là một doanh nhân hợp tư cách.
Học viện Huyền Y Phái được nuôi dưỡng bởi Dương Hoa.
Tuy nhiên, học viện này căn bản không kiếm ra tiền.
Chưa nói đến việc học phí hàng năm thấp hơn gần một nửa so với các trường đại học khác, chỉ riêng chỉ phí khám chữa bệnh miễn phí cho bệnh nhân hàng năm của học viện cũng là một con số khổng lồ.
Những người đến học viện là người nghèo, không chỉ ở Giang Thành, mà còn tới từ khắp nơi.
Chỉ phí điều trị mà bệnh nhân có thể bỏ ra cực ít, hơn nữa học viện là cơ sở y tế tư nhân, tạm thời không có điểm bảo hiểm y tế, toàn bộ chỉ phí y tế đều do Dương Hoa tự mình gánh chịu, cho nên chỉ phí của học viện hàng năm là rất lớn.
May nhờ Dương Hoa có trong tay mấy phương thuốc chủ bài, có thể kiếm được không ít tiền, nếu không thì công ty đã sụp đổ từ lâu.
Nhưng dù vậy, tình hình tài chính của Dương Hoa vẫn cung không đủ cầu, khó mà chống đỡ.
Mã Hải biết rằng không thể chỉ phát triển trong lĩnh vực y tế, nếu không càng phát triển sẽ càng phải chịu nhiều tổn thất, bởi vì Lâm Chính là một bác sĩ đơn thuần.
Ông ta chỉ có thể chấp nhận rủi ro tham gia vào các ngành công nghiệp khác.
Có thể ông ta sẽ thất bại, nhưng ông ta không có lựa chọn nào khác.
Lâm Chính bước ra khỏi tòa nhà Dương Hoa, lại thấy cả cơ thể và tinh thần đều rất mệt mỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814181/chuong-3404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.