Gió thổi phất phơ, tà áo trắng tung bay.
Bóng người ngạo nghễ kia vẫn nhìn về phương xa, từng chùm ánh sáng huỳnh quang từ trên người anh ta tràn ra, khiến anh ta trông như một vị thần.
Dường như đất trời bị lu mờ bởi bóng người này.
Chẳng biết từ lúc nào, một người phụ nữ mặc đồ đỏ lặng lẽ bước đến.
Đăng sau cô ta là một người đàn ông với mái tóc rối bời.
Ngay khi đến, người này quỳ trên mặt đất như thể nhìn thấy một vị thần thực sự, run rẩy dữ dội, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Thất thủ rồi à?”
Người đàn ông áo trắng đứng ở bên vách núi bình Tĩnh nói.
Nhưng người đang quỳ trên mặt đất không dừng lại, tiếp tục dập đầu trong nước mắt.
Người đàn ông mặc đồ trắng dường như nhận ra điều gì đó, hơi nghiêng đầu mím môi dưới.
Thật lâu sau, anh ta mới bình tĩnh hỏi: "Đầu trở về hết chứ?"
“Ngoại trừ Thích Hàn Sương, tất cả đều đã quay về”, người phụ nữ mặc đồ đỏ bình tĩnh nói.
"Người đâu?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ không nói gì, do dự một lát, rồi vẫy tay về phía sau.
Ngay lập tức, một nhóm người từ phía sau bước tới, ai nấy đều khiêng quan tài đặt ngay ngắn ở khoảng đất trống trước mặt.
'Tổng cộng có năm chiếc quan tài! Mở nắp quan tài ra, bên trong là xác chết lạnh lo của năm thần tướng.
Người đàn ông áo trắng không hề nhúc nhích, cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn về phương xa.
Nhưng trong thế gian lại hiện lên nỗi bi thương. Như thể bầu trời đang khóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814178/chuong-3401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.