Ngông cuồng! '
Thật là ngông cuồng!
Giờ phút này đừng nói là người của Thánh Sơn, ngay cả Thần Võ Tôn cũng cảm thấy Lâm Chính quá ngông cưồng.
Lâm Chính là ai mà dám ngang nhiên khiêu chiến với Thánh Sơn? Chẳng lẽ anh dám coi thường thiên kiêu hạng nhất? “Sợ cậu?”. 'Thần Tướng hít vào một hơi, ngay sau đó cười lớn.
“Thần y Lâm! Cậu... cho rằng đánh bại tôi thì có thể đạp Thánh Sơn dưới chân rồi sao? Nực cười! Đúng là nực cười! Cậu không biết Thánh Sơn chúng tôi mạnh đến thế nào! Cậu cũng không biết sự đáng sợ của thiên kiêu hạng nhất! Thần y Lâm, dù hôm nay tôi bại dưới tay cậu, nhưng cậu cũng sắp chết rồi! Cậu sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng ngày hôm nay sớm thôi! Nhất định là vậy!”.
Thần Tướng kia cười lớn, trên mặt đầy vẻ điên cưồng.
Người của Dương Hoa lo lắng không thôi.
'Thần Võ Tôn im lặng không nói, sự kinh ngạc trong mắt được thay thế bởi sự lo lắng.
Lâm Chính đã thắng nhưng cũng đồng nghĩa Giang Thành chính thức tuyên chiến với Thánh Sơn.
Bà ta không nghĩ Lâm Chính sẽ có phần thắng.
Thất bại thảm hại chỉ là vấn đề thời gian.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Thần Tướng đang cười điên cưồng, hồi lâu không nói.
Đợi người đó dừng cười mới lên tiếng.
“Ông tên gì?”.
“Ha! Thần Tướng ông đây là Thích Hàn Sương, một trong Thất Thần Tướng dưới trướng thiên kiêu hạng nhất!", người đó cười khinh thường, ánh mắt chứa đây sự giễu cợt.
“Được!".
Lâm Chính gật đầu, đứng dậy phất tay: “Đưa đi chữa trị”.
“Cái gì?”.
Đám người Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814152/chuong-3375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.