Lâm Chính cố gắng hết sức lao về phía trước.
Chướng khí giống như bị kích thích, cố gắng bọc lấy cơ thể anh. Đám chướng khí này nhìn giống thể khí nhưng chúng nặng vô cùng, thậm chí cảm giác rắn như một bức tường dày. Nếu mà bị bọc trong đám khí này thì dù là Lâm Chính cũng khó mà thoát được.
Lâm Chính bặm môi, mặc kệ cơn đau chỉ điên cuồng lao về phía trước. Trong khoảnh khắc đám khí sắp nuốt gọn anh thì anh cũng đã thoát ra kịp.
Anh đã dùng hết sức lực rồi. Trạng thái của anh vốn không tốt. Giờ lại tốn sức cứu người như vậy thật sự khiến anh cảm thấy người mềm nhữn.
Khi thấy đám người Ma Bình chạy tới thì anh đã ngã ra đất .Những chuyện còn lại thì Lâm Chính không biết rõ nữa.
Đợi đến khi anh mở mắt ra thì đã nằm trong một căn phòng làm bằng gỗ rồi. Anh nằm trên một chiếc giường, cơ thể dường như đã được băng bó.
Anh khẽ cử động nhưng toàn thân đau buốt. Một lúc sau anh mới miễn cưỡng ngồi dậy được.
Lúc này có âm thanh lao xao từ bên ngoài vọng vào.
“Hồ đồ! Đúng là hồ đồ! Hoa Thất Sắc mà mấy đứa cũng dám động vào? Mấy đứa chán sống rồi hay gì? May mà có quý nhân trợ giúp, nếu không thì mấy đứa đã gây họa lớn rồi.
“Bố, con cũng đã khuyên rồi mà vô ích...con...hầy. Tóm lại là lần sau con sẽ không khinh suất như vậy nữa".
“Mấy lời đó để mà nói với trưởng thôn đi. Chắc chắn mấy đứa sẽ bị phạt. Lo mà phản tỉnh đi”.
“Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814050/chuong-3273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.