Thần Võ Tôn sau khi được băng bó thì đã có thể đi lại bình thường. Những người hộ lý thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.
“Vừa rồi rõ ràng cô bị thương nặng như vậy cơ mà. Sao lại cử động rồi? Cô mau về giường nghỉ ngơi đi. Nếu như động vào vết thương là mệt lắm đớ”, người hộ lý vội nói.
“Không sao? Tôi khác bọn họ, nằm trên giường không thoải mái. Để tôi vận động chút đi”, Thần Võ Tôn thản nhiên nói sau đó khập khẽnh đi ra khỏi phòng.
Người hộ lý vội vàng đi theo. Bà ta nhìn thấy đám đông vây kín trước phòng cấp cứu thì chợt ý thức ra điều gì đó và vội đi tới.
“Thần y Lâm thế nào rồi?”, Thần Võ Tôn nhìn cửa phòng đóng chặt bèn hỏi người bên cạnh.
Những người bên cạnh lắc đầu, cúi đầu rời đi.Thần Võ Tôn chau chặt mày. Bà ta có thể nhận ra sự đau khổ của những người này.
Lúc này bà ta chú ý tới hình ảnh phía sau cánh cửa lớn ở khu vực cổng chính: "Những người này đều đang cầu nguyện cho thần y Lâm sao? Xem ra thần y Lâm rất được lòng người nhỉ", bà ta lầm bầm, ấn tượng dành cho thần y Lâm cũng dần thay đổi.
Lúc này cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Tân Bách Tùng với khuôn mặt lo lắng bước ra.
“Tân viện trưởng, tình hình thế nào rồi?” “Ông Tân thần y Lâm được cứu chưa?”
“Cậu ấy nhất định sẽ khỏe mạnh hồi phục có đúng không?”
“Ông Tân...”
Đám đông nhao lên như ong vỡ tổ, ai cũng cuống lên hỏi. Tân Bách Tùng lắng lặng lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814043/chuong-3266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.