'Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly nhìn hai viên đan dược lăn lông lốc ở bên cạnh, hai mắt trợn tròn, tỏ vẻ đầy kinh ngạc và kiêng dè.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều không dám uống.
“Sao? Sợ hả?”. Lâm Chính liếc mắt nhìn hai người, mỉm cười.
“Thần y Lâm, đây là thuốc gì vậy?”, Bạch Nan Ly chần chừ một lát rồi nhỏ giọng hỏi.
“Xem ra các anh vẫn chưa tin tưởng tôi”, Lâm Chính mỉm cười đáp: “Các anh nghĩ tôi sẽ hại các anh sao? Nếu tôi muốn giết các anh thì không cần phải dùng thủ đoạn này, các anh cứ yên tâm đi! Các anh cứ sợ sệt thế này thì ngày nào đó tôi cho các anh thuốc giải, chắc các anh cũng không dám uống nhỉ?”.
Những lời nói này khiến bọn họ bừng hiểu ra. Đúng vậy.
Ngày nào đó anh đưa thuốc giải mà hai người họ cũng nghi ngờ kiêng dè như vậy thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội lấy lại tự do sao? “Nan Ly..", Thẩm Niên Hoa ngoảnh sang gọi.
“Mặc kệ đi, kiểu gì cũng chết mà!”, Bạch Nan Ly căn răng, nhặt đan dược lên nhét vào miệng.
Ực!
Viên đan dược trôi vào bụng.
Bạch Nan Ly nhắm mắt lại.
Nhưng chỉ trong chưa đến mười giây. Phù!
Anh ta thở hắt ra, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng đặc sắc, hai mắt trợn tròn, khuôn mặt giãn hẳn ra.
“Nan Ly, anh thấy sao rồi?”. Thẩm Niên Hoa cuống lên, khó nhọc đứng dậy, tức giận gầm lên với Lâm Chính: “Quả nhiên anh đã hạ thuốc độc! Đồ độc ác!".
“Ai bảo với cô đây là thuốc độc?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813941/chuong-3164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.