“Thần... Thần y Lâm?”.
Cuối cùng có người hoàn hồn lại, nhìn bóng người đó, ngạc nhiên kêu lên.
“Sao có thể..". “Thần y Lâm... sao anh ta vẫn còn sống?”.
“Trấn Nguyệt Tiên Nhân cũng còn sống... Không phải giữa bọn họ chỉ có một người sống thôi sao?”.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”.
Mọi người đầy vẻ hoang mang, ngơ ngác nhìn hai người kia.
Ai cũng không dám tin vào mắt mình.
Một số người quan sát thấy Trấn Nguyệt Tiên Nhân mình đầy thương tích, còn Lâm Chính lại chỉ có vài vết thương nhỏ nên đoán rằng Lâm Chính đã thắng trận quyết đấu đáng sợ này.
“Các người làm gì vậy? Giải tán hết đi!”. Trong khi mọi người còn đang ngây ra, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh lùng liếc bọn họ, lớn giọng quát.
Các cao thủ của gia tộc run rẩy, vội vàng tản ra giải tán, không dám làm trái. “Thần y Lâm, cậu không sao chứ?”.
Bà cụ Diệp vội vàng đi tới nhờ sự dìu đỡ của vài người khác.
“Tôi không sao, bà cụ có ổn không?”, Lâm Chính cười nói.
“Ổn, mọi thứ vẫn ổn!”.
Bà cụ Diệp cười ha ha, rồi lại nghi hoặc nhìn Trấn Nguyệt Tiên Nhân: “Thần y Lâm, kết quả... thế nào rồi?”.
“À, tôi và Trấn Nguyệt Tiên Nhân không đánh không quen, tôi và bà ấy cân tài cân sức. Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã nhượng bộ, đồng ý không truy cứu ân oán của nhà họ Diệp, chuyện này kết thúc ở đây!", Lâm Chính nói.
Nghe xong, bà cụ Diệp vui mừng nhìn hai người họ, nước mắt lưng tròng.
Bà ta vội vàng quỳ xuống dập đầu với Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
“Tiên Nhân khoan dung độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813904/chuong-3127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.