Người nhà họ Diệp đều cảm thấy không tin nổi.
Có người biết rõ sự quý hiếm và giá trị của Diệp. Bồ Đề mà còn từ chối nó...
Nên biết là ở Long Xuyên có không biết bao nhiêu người đang thèm muốn nó.
“Thần y Lâm, có lẽ cậu biết giá trị của vật này, vì sao còn từ chối nó? Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi chỉ đang cố tình thăm dò cậu, không phải thật lòng muốn tặng cho cậu?”, bà cụ Diệp nhíu mày hỏi.
“Bà cụ nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý đó. Thực sự vật này quá quý giá, sao tôi có thể lấy nó được?”, Lâm Chính lắc đầu.
Bà cụ Diệp khẽ thở dài, do dự một lúc rồi nói: “Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai lại muốn tặng vật gia truyền đi? Thực sự là gần đây nhà họ Diệp chúng tôi gặp phải kiếp nạn, khó mà bảo toàn. Vật này lại bị nhiều kẻ ý đồ không tốt nhắm tới, nếu không kịp thời tặng đi thì sẽ chỉ gây tai họa diệt vong cho nhà họ Diệp! Tâm Ngữ thành ra như vậy cũng là bởi nó hại!".
Nói đến đó, bà cụ không ngừng thở dài, đầy vẻ mệt mỏi.
“Hóa ra là vậy”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn chăm chằm Diệp Bồ Đề, trong mắt dâng lên ngọn lửa cháy bỏng.
Anh từ chối cũng chỉ vì anh quan tâm đến Diệp 'Tâm Ngữ, không muốn nhân lúc người khác gặp nguy mà chiếm lợi từ nhà họ Diệp.
Nhưng bà cụ Diệp đã nói đến mức đó, sao anh có thể từ chối được nữa? Diệp Bồ Đề là bảo vật hiếm có, là thuốc quý nghìn năm, nếu dùng nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813859/chuong-3082.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.