Đến lúc tắt điện thoại, Diệp Tâm Ngữ đã năm gục lên cửa xe, lặng lẽ rơi lệ.
Lần này cô ta đến Giang Thành là muốn lấy Tịnh Thế Bạch Liên, làm quà mừng thọ tặng cho bà nội, một là cho bà nội niềm vui bất ngờ, hai là để bà nội không còn phiền muộn nữa.
Dù sao hiện giờ cũng chỉ có Tịnh Thế Bạch Liên mới có thể giải quyết khó khăn của nhà họ Diệp.
"Nhạn Tê! Nhậm Nhiên! Các anh hãy chờ đấy! Tôi nhất định sẽ không tha cho các anh đâu!", Diệp Tâm Ngữ lau nước mắt ở khóe mi, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.
"Tâm Ngữ".
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Toàn thân Diệp Tâm Ngữ run lên, ngoảnh phắt lại.
Chỉ thấy một chiếc Mercedes tấp vào lề đường, Lâm Chính mở cửa xe đi xuống.
"Lâm Chính?". Diệp Tâm Ngữ cảm thấy vô cùng khó tin, vội chạy tới quan sát anh một lượt, kinh ngạc nói: "Anh... anh không sao?".
"Tôi có thể bị làm sao chứ?", Lâm Chính cười đáp.
"Thế thì tốt, thế thì tốt..., Diệp Tâm Ngữ thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn Lâm Chính vừa gật đầu: "Xem ra Nhạn Tề và Nhậm Nhiên vẫn còn chút nghĩa khí, nhưng mà cũng phải, bọn họ không có lý do gì để làm hại anh. Dù sao bọn họ đã lấy được Tịnh Thế Bạch Liên, đạt được mục đích, giết cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu bọn họ giết anh thì sẽ trở mặt hoàn toàn với nhà họ Diệp chúng tôi, mất nhiều hơn được".
"Đúng vậy".
"Lâm Chính, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc thứ anh đưa cho bọn họ là gì? Là giả đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813835/chuong-3058.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.