Hai người kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Có... có chuyện gì vậy?".
"Tôi... tôi không động đậy được... Cảm giác như có một ngọn núi đang đè trên người vậy... Khó chịu quá..."
Nhậm Nhiên và Nhạn Tề vô cùng kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Lâm Chính cầm Tịnh Thế Bạch Liên chậm rãi đi tới, vẻ mặt bình thản.
"Là anh làm sao?", Nhạn Tề ý thức được gì đó, run rẩy kêu lên.
"Anh... rốt cuộc anh là ai?", cuối cùng Nhậm Nhiên cũng không còn tùy hứng nữa.
Đối phương có thủ đoạn đáng sợ như vậy, chắc chắn là một cao thủ kinh hãi thế tục.
Chuyện này là sao? Tại sao anh rể của Diệp Tâm Ngữ lại mạnh như vậy?
"Tôi là ai à? Các cô đúng là ngu xuẩn! Đây là Giang Thành, mà trong tay tôi lại có Tịnh Thế Bạch Liên, cô nói xem tôi là ai? Chắc không phải cô tưởng Diệp Tâm Ngữ đến học viện Huyền Y Phái một chuyến đã lấy trộm được Tịnh Thế Bạch Liên đấy chứ?", Lâm Chính ngồi xổm xuống, bình thản nhìn hai người họ nói.
Nhậm Nhiên sửng sốt, ánh mắt tỏ vẻ nghỉ hoặc, hiển nhiên vẫn chưa đoán được thân phận của Lâm Chính.
Nhưng sắc mặt Nhạn Tề đã xám ngoét, toàn thân run lên bần bật: "Anh... Lế nào anh là... thần y Lâm Giang Thành?".
Lâm Chính lấy một cây châm bạc ra, đâm vào cổ. Ngũ quan của anh lập tức có sự thay đổi.
Chỉ trong mấy giây, khuôn mặt như thiên thần của thần y Lâm đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhạn Tề lập tức tỏ vẻ tuyệt vọng.
Đôi mắt Nhậm Nhiên trống rỗng, ngây ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813833/chuong-3056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.