“Đồ không biết điều. Vậy thì tôi sẽ tác thành cho các người”, An Huyền khẽ cười, giơ tay lên.
“Từ từ đã", Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên lên tiếng.
An Huyền đắc ý. Lâm Chính cũng bất ngờ quay qua nhìn.
“An Huyền, nghe đây, nếu tôi quỳ xuống thì cậu sẽ thả đệ tử của tôi ra đúng không?”, Tôn Giả bặm môi, trầm giọng.
Những người khác đều không dám tin vào tai mình.
“Tôn Giả”, đám đệ tử bị bắt nước mắt rưng rưng. Thần Hỏa Tôn Giả cao ngạo tới mức nào cơ chứ? Vậy mà giờ bắt ông ta quỳ xuống.
Nếu là bất kỳ ai thì cũng không dám tin. Vậy mà hôm nay ông ta là làm như thế thật.
“Tôn Giả hà tất phải như vậy?”, người đệ tử bên cạnh đau khổ khuyên can.
“Nếu không vì tôi thì các người có bị bắt không?”, Thần Hỏa Tôn Giả nói tiếp: “Nếu tôi quỳ thì cậu thả người đúng không?”
“Đương nhiên”, An Huyền mỉm cười.
“Được. Tôi quỳ”
“Tôn Giả”.
Đám đông rơi nước mắt. Bọn họ ra sức ngăn
cản. Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả chỉ nói: “Các vị không cần nói nữa. Tôi đã quyết rồi. Thể diện không thể đặt trên tính mạng của đệ tử được. Tôi sức tàn không bảo vệ được họ, để họ gặp họa là lỗi của tôi. Quỳ xuống có là gì chứ?”
Lâm Chính chau mày, cảm giác có gì đó không đúng. Anh suy nghĩ rồi trầm giọng: “An Huyền, Thần Hỏa Tôn Giả có quỳ hay không tôi không quan tâm, nhưng những người này cùng tôi tới đây, tôi phải đảm bảo cho sự sống còn của họ. Nghe đây, tôi ra lệnh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813817/chuong-3040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.