Toàn thân cậu Hàn run rẩy, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Anh ta đâu biết mình lại bị lừa.
Bây giờ bệnh tình của Mộc long soái đã đến mức vô cùng nghiêm trọng, nếu Mộc long soái cứ thế qua đời, thì anh ta... cũng sẽ trở thành tội nhân!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Lễ nào anh ta sẽ trở thành tội nhân của Long Quốc?
Cậu Hàn vô cùng sợ hãi, như người mất hồn.
"Cháu đừng sợ, bà đã nói rồi, sống chết có số, phú quý tại trời, ông ấy sống đến chừng này tuổi đã đủ rồi, không cứu được thì thôi, cháu đừng tự dẫn vặt bản thân", bà lão khẽ thở dài, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ tang thương.
"Bà nội”, cậu Hàn không nhịn được khóc òa lên.
"Đàn ông đàn ang khóc lóc còn ra thể thống gì nữa? Đã là cháu nuôi của long soái thì sao có thể để lộ vẻ mặt đó được? Nếu ông ấy tỉnh lại, nhìn thấy bộ mặt xấu xí này của cháu thì chắc lại tức ngất
Đúng lúc này, mấy bóng dáng đi vào, một người đàn ông trung niên trong số đó lạnh lùng nhìn cậu Hàn quát.
Cậu Hàn rùng mình, run giọng kêu lên: "Bối".
"Sao tao lại đẻ ra loại ngu xuẩn như mày chứ?", Hàn Vĩ Long lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó vội nói với ông lão bên cạnh: "Ông Chung, xin ông hãy ra tay cứu giúp!".
"Ừm".
Ông lão tên ông Chung ở bên cạnh lập tức đi tới, bắt mạch cho Mộc long soái.
Nhưng vừa chạm đến cổ tay Mộc long soái, vẻ mặt ông lão liền đanh lại.
"Mạch tượng rất yếu, đã ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813786/chuong-3009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.