Nghe vậy, cô gái lập tức biến sắc, cầm chiếc hộp nhưng lại do dự không quyết.
“Sao? Cô định trơ mắt nhìn sư phụ cô chết?”, Lâm Chính hỏi.
Khi anh dứt lời, người xung quanh đều vây lại.
“Ngoài ra, hình như tôi đã thắng trận quyết đấu này, các người cũng nên tuân thủ lời hứa, đưa thứ đó cho tôi. Nếu các người đưa cho tôi, tôi bảo đảm các người có thể sống sót rời khỏi Giang Thành. Nếu không chịu đưa, cùng lắm tôi không lấy Thiên Phương Thần Thạch nữa, nhưng các người e là phải chôn thân ở đây!”, Lâm Chính nói.
Trong lúc anh nói, các cao thủ của Dương Hoa đằng đăng sát khí, ai nấy nhìn cô gái một cách lạnh lùng.
Cô gái dao động ánh mắt, biết mình đã không còn đường lui, chỉ đành cần răng nói: “Anh đưa thuốc giải cho tôi trước!”.
“Được!”.
Lâm Chính quăng một viên đan dược ra.
Cô gái vội vàng nhận lấy nhét vào miệng ông lão.
Đan dược vào bụng, khí sắc của ông lão lập tức tốt hơn nhiều, cũng không còn ho ra máu nữa, chỉ là cả người nổi lên một lớp bùn đen nhánh.
Ông ta lập tức lau lớp bùn quỷ dị đó đi, trông có
vẻ vô cùng chật vật, cực kỳ hôi thối. Cô gái cũng không dám đỡ nữa, bịt mũi lùi sang một bên.
“Người đâu, múc cho ông ta một thùng nước sạch”, Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Một người của Dương Hoa xách thùng nước chạy tới.
Ông lão lập tức lau sạch người, sau đó nặng nề thở ra. Mặc dù khí sắc đã hồi phục, nhưng vết thương vẫn rất nghiêm trọng, chưa thể đứng vững.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813771/chuong-2994.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.