Thần Hỏa Tôn Giả ngẩn người. “Cậu có ý gì?”. “Ông đi đi!", Lâm Chính thở ra, nói.
“Cái gì?", Thần Hỏa Tôn Giả ngạc nhiên, hết sức kinh ngạc nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới nghiêm giọng nói: “Thần y Lâm, theo tôi biết, cậu là một người lòng dạ tàn nhẫn độc ác, cậu sẽ không buông tha bất cứ mối uy hiếp tiềm ẩn nào. Bây giờ cậu lại để tôi đi? Chuyện thả hổ về rừng thế này không phải chuyện mà loại người như cậu sẽ làm!”.
“Tôn Giả, tôi và ông không thù không oán, chỉ vì chuyện Lưu Viêm Trũng khiến tôi và ông xảy ra mâu thuẫn, cũng vì chuyện dị hỏa ở Lưu Viêm Trũng mà ông mới bắt đầu ra tay với người Giang Thành chúng tôi. Tôi vì tự bảo vệ nên mới đến đảo Thần Hỏa trộm Tịnh Thế Bạch Liên, dùng nó để uy hiếp Thiên Ma Đạo. Thật ra ông cũng từng giúp tôi rất nhiều lần, thậm chí cũng đã từng cứu tôi! Giữa tôi và ông ra nông nỗi này tuyệt đối không phải kết quả mà hai chúng ta muốn thấy! Nói đúng ra, tôi và ông thậm chí không có mối thù sinh tử gì, vì sao phải tranh chấp mãi như vậy, đến chết mới thôi? Đây là điều mà ông muốn nhìn thấy sao? Ít nhất đây không phải điều mà tôi muốn thấy!", Lâm Chính lắc đầu.
“Ha ha ha ha, tên họ Lâm kia, cậu cần gì phải giả vờ khoan dung! Thế nào? Muốn thể hiện mình độ lượng để lấy lòng người? Để làm tôi cảm động? Tôi không phải trẻ lên ba, sao có thể mắc bãy của cậu? Nếu cậu thật sự rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813721/chuong-2944.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.