Vùng cực hàn...Thần Hỏa Tôn Giả vẫn đang ngồi chờ đợi. Từng lớp tuyết phủ dày như nhấn chìm ông ta vào bên trong.
Cuối cùng thì ông ta cũng đứng dậy và hét lớn: “Tại sao thần y Lâm vẫn chưa tới?”
Một người đệ tử ở phía xa giật bắn mình, vội vàng chạy tới và quỳ xuống: “Bẩm tôn giả...đệ tử...không biết...”
“Không phải là cậu ta đang trên đường tới đây sao? Tới đâu rồi? Nói cho tôi biết cậu ta tới đâu rồi?”, Thần Hỏa Tôn Giả chất vấn.
Ông ta đã ngồi đây đợi một ngày rồi. Theo lý mà nói Lâm Chính phải tới đây rồi mới đúng. Vậy mà đến giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì. Thần Hỏa Tôn Giả bỗng có dự cảm chẳng lành.
Thần y Lâm chẳng phải loại tốt đẹp gì, ông ta đã được trải nghiệm điều đó.
“Có lẽ mình phải đích thân tới Giang Thành rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả lầm bầm. Ông ta cảm thấy không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.
“Tôn Giả, không được đâu ạ, nếu tới Giang Thành mà bị lớn chuyện thì sẽ bị bên nhà nước để ý...lúc đó e rằng sẽ rất khó kiểm soát cục diện”, người đệ tử vội nói.
“Đó không còn là điều cần cân nhắc nữa. Tôi vốn định giết chết thần y Lâm ở đây nhưng tên đó quá giảo hoạt lại nhiều mưu kế, tôi lo là tình hình s lại có sự thay đổi. Chỉ cần giết chết được cậu ta, đoạt lại Tịnh Thế Bạch Liên thì việc hi sinh đám người ở Giang Thành cũng chẳng là gì. Chẳng ai hưởng gì tới tôi hết”, Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813694/chuong-2917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.