Cổ Liên sửng sốt.
Lâm Chính lại không ăn nó! Ngược lại anh nhảy xuống sông lần nữa, bơi ngược qua bên này.
“Thần y Lâm điên rồi sao?”.
Cổ Liên hoang mang.
Cô ta liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. Ba mươi giây đã trôi qua.
Thần y Lâm sắp chết vì độc.
Cô ta bất lực ngồi xổm xuống đất, nước mắt tuôn rơi, trong ánh mắt chứa đầy sự áy náy.
“Cô làm sao vậy?”. Lúc này, Lâm Chính đi tới, tò mò hỏi.
Cổ Liên ngẩng đầu lên, Lâm Chính ướt đãm đứng bên cạnh, vẻ mặt rất bình thường.
“Anh... Anh chưa phát độc?”, Cổ Liên cảm thấy có gì đó không đúng, ngạc nhiên hỏi.
“Chút độc này hoàn toàn không có tác dụng đối với tôi”, Lâm Chính cười nói: “Mau ăn cây thuốc này vào, chúng ta qua đó đi!".
Nói xong, Lâm Chính nhảy vọt lên, vượt qua sông.
Vèo vèo vèo...
Bảy mũi tên độc lập tức bay ra từ trong nước sông chảy xiết, đâm vào cơ thể Lâm Chính một cách nhanh mạnh.
Nhưng rồi một giây sau.
Keng! Keng! Keng...
Tất cả tên độc va vào người Lâm Chính lại giống như va vào sắt thép, hoàn toàn không đâm rách được da thịt anh, thậm chí một mũi tên độc còn bị gãy làm đôi.
Cổ Liên sửng sốt.
“Cô còn ngây ra đó làm gì? Mau qua đây!”.
Lâm Chính nói.
“A... Được... Được...".
Cổ Liên lắp bắp, hơi ngây ngốc ăn cây thuốc kia, sau đó bơi qua sông.
Giờ phút này, cô ta mới biết sự lo lắng của mình dư thừa và nực cười đến thế nào.
Vị thần y Lâm ở Giang Thành danh tiếng lãy lừng, anh không chỉ tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813595/chuong-2818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.